App herunterladen
10.56% Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần / Chapter 54: Chương 54: Cô nàng nào đó da mặt dày (8)

Kapitel 54: Chương 54: Cô nàng nào đó da mặt dày (8)

Redakteur: Nguyetmai

Người trên giường vẫn không nhúc nhích, đôi mắt phượng thoáng có ý cười, cái tên ngạo kiều* này mà tự mình bước ra mới là lạ! Nàng lật con cá đang nướng trên lửa, một mùi thơm ngào ngạt xộc vào mũi, chín rồi. Tô Cẩm Bình cầm con cá chín, nhanh nhẹn quay người, nhảy qua cửa sổ vào phòng...

*Ngạo kiều: là một tính từ chỉ một người mà lúc bình thường tỏ ra rất kiêu ngạo, hiếu thắng, mạnh mẽ (nhất là trước mặt tình địch), nhưng lại có khi rất thẹn thùng, nũng nịu với người yêu, người thân. Đơn giản thì 'ngạo kiều' là chỉ những người trong nóng ngoài lạnh, không thẳng thắn, miệng phun dao nhưng tâm mềm như đậu phụ, có lúc thì dịu dàng, thích làm nũng, có lúc lại mạnh mẽ dũng cảm...

"Này, ngồi dậy!" Nàng nói với người trên giường.

Người kia lại làm như không nghe thấy, vẫn yên lặng ngủ, không nhúc nhích, chỉ để cho nàng một bóng dáng như mộng như ảo.

Nàng bực mình lật chăn hắn ra khiến hắn kinh hãi, hơi nhỏm người dậy, vạt áo hơi mở ra, thoáng có thể nhìn thấy làn da màu mật ong như ẩn như hiện, trên dung nhan tuyệt mỹ không có chút biểu cảm nào, nhưng đôi lông mày đang nhíu lại cũng đã nói rõ, hắn đang tức giận.

"Ăn một chút nhé?" Nàng đưa con cá nướng thơm ngào ngạt đên bên môi hắn, đôi mắt phượng như thoáng cười, thấy hắn vẫn không động đậy gì, nàng lại lên tiếng, giống như hôm ấy: "Ngoan nào?"

Lần này hắn lại không nghe lời như lần trước, chỉ ngậm miệng, không động đậy.

"Không ăn à? Không phải huynh đang tức giận vì đêm qua ta không đến đấy chứ?" Nàng trêu tức hắn, chờ hắn phản ứng.

Quả nhiên, vừa nghe câu đó, hắn lập tức há miệng, cắn một miếng.

Người này, luôn muốn bị kích động đây mà!

"Ăn xong phải trả tiền đấy!" Nàng đột nhiên lên tiếng.

Câu này đã thành công khiến người kia bị sặc, ho sù sụ vài tiếng, bàn tay thon dài ôm lấy miệng, không thể nói được một câu tao nhã nào.

"Đừng kích động, đừng kích động, ta biết huynh không có bạc mà. Không thì... hiến sắc cũng được!" Nàng xấu xa nói.

Quả nhiên, nghe xong câu này, vẻ mặt lãnh đạm của hắn càng trở nên trống rỗng, thậm chí còn không cả ho được nữa!

"Sao hả? Không phải là cái gì huynh cũng không muốn đấy chứ? Huynh ăn đồ của ta, chẳng lẽ không nên trả công ta một chút hay sao?" Mặt cô nàng nào đó đầy vẻ bất mãn gào lên.

Khóe miệng hắn lại co rút, hình như... là nàng ép hắn ăn mà...

Bỗng nhiên, cô nàng nào đó ghé sát vào mặt hắn: "Thế này đi, chúng ta thương lượng một chút, nếu không thì huynh thật sự hiến sắc đi, được không? Dù sao cùng với một đại mỹ nữ như ta, huynh cũng đâu thiệt thòi gì."

Mùi hương nhàn nhạt của con gái bay vào mũi, Bách Lý Kinh Hồng hơi quay đầu đi, né tránh nàng, giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên: "Cô nương, đừng đùa linh tinh như thế."

"Huynh... cái người này, thật chẳng thú vị gì cả! Ăn nhanh lên, ăn xong còn đi giúp ta báo thù!" Nhắc tới báo thù, đôi môi của nàng bất giác cong lên, trong mắt phượng như lóe lên tia sáng lạnh.

"Vì sao lại là ta?" Không thể tìm người khác đi cùng sao? Vì sao?

"Vì ta thích!" Nàng hung hăng cắn con cá nương bên tay phải, đưa con cá bên tay trái cho hắn: "Tự mình cầm lấy ăn đi!" Nàng cũng đâu phải mẹ hắn, càng không có hứng thú đút cho hắn từng miếng một như thế.

Bởi vì... nàng thích à? Hắn ngây người, cầm con cá, mặt thoáng có vẻ giật mình. Đây cũng là lý do ư?

Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của hắn, Tô Cẩm Bình không nhịn được liền nói: "Ta nói này, huynh suốt ngày nghĩ vì sao vì sao nhiều như vậy, không thấy phiền sao? Con người sao không thể sống tùy hứng một chút? Muốn thì phải tới lấy, muốn làm gì thì đi làm, quan tâm vì sao vì sao làm cái gì? Nếu mọi chuyện trên đời này đều phải tìm cho ra một đáp án, thì sống có ý nghĩa gì nữa?"

Hắn há mồm cắn một miếng cá, giống như đang nghĩ ngợi điều gì. Quả thật, nếu mọi chuyện trên đời đều muốn tìm một đáp án, thì sống cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa. Nhưng mà, nàng nói vẫn thiếu. Mọi chuyện trên đời này, không phải chuyện nào cũng đều có đáp án.

Sau đó, cả hai người đều im lặng, trong phòng chỉ còn vang lên tiếng nhai nuốt thức ăn. "Cô, thật sự là tiểu thư phủ Thừa tướng sao?" Làm sao lại biết nướng thịt, nướng cá?

"Huynh nghĩ phải thì là phải, cảm thấy không phải thì là không phải!" Dù sao, thân thể này thì đúng, nhưng linh hồn thì không.

"Ăn xong chưa?" Giọng nói của nàng đã có vẻ không kiên nhẫn. Nàng vốn là một người không có sự kiên nhẫn, mà toàn bộ sự kiên nhẫn ít ỏi của nàng cũng đã dùng hết trên người người này rồi!

"Ăn xong rồi!" Hắn lãnh đạm trả lời, rồi đưa cho nàng một chiếc khăn tay.

Tô Cẩm Bình ngẩn người, không ngờ tên nhóc này lại có thể đưa khăn cho nàng, mặt trời mọc ở đằng Tây rồi sao? Nàng cũng ngơ ngác đón chiếc khăn kia, ngơ ngác lau mồm, lại nhìn thấy hắn cũng lấy ra một chiếc khăn khác, nhẹ nhàng lau khóe môi, động tác cực kỳ tao nhã.

Vì thế, cô nàng nào đó tạm dừng hành động thô lỗ của mình lại, ra vẻ thục nữ nhẹ nhàng chấm vài cái lên môi, mặt nóng bừng lên. Mẹ kiếp, chỉ là một người đàn ông thôi mà, có cần phải để tâm như thế không?! Lau xong, nàng trả khăn lại cho hắn, kết quả là, người kia chỉ thốt ra một câu khiến người ta tức chết người không đền mạng: "Vứt đi!"

Tô Cẩm Bình nghiến răng nghiến lợi một lúc mới nén được cảm giác muốn đánh hắn xuống! Nổi giận đùng đùng quay người, đưa lưng về phía hắn: "Mặc quần áo nhanh lên!"

Đợi mãi cũng không nghe thấy sau lưng có động tĩnh gì, nàng liền nói tiếp: "Huynh không thích mặc quần áo phải không? Có muốn ta đến cởi giúp huynh không?"

Vừa dứt lời, nàng liền nghe thấy tiếng tung chăn ra, người kia cũng bắt đầu sột soạt mặc quần áo. Trên khuôn mặt lãnh đạm thoáng có vẻ khác lạ mà chính hắn cũng không nhận ra. Nếu mình thật sự giận nàng, thì đá văng nàng ra ngoài cũng chẳng sao, vì sao lại cứ để nàng uy hiếp, rồi ngoan ngoãn đứng lên mặc quần áo chứ?

Không chờ hắn nghĩ xong thì quần áo cũng đã mặc xong. Nàng nhanh chóng quay lại, cầm cổ tay hắn kéo đi, hắn cũng ngoan ngoãn đi theo sau nàng.

Bách Lý Kinh Hồng khéo léo tránh được đám thị vệ, mang nàng nấp bên ngoài cửa sổ cung Phi Phượng, lắng nghe động tĩnh bên trong.

"Choang!" Tiếng ngọc vỡ vang lên, tiếp theo là giọng nói the thé đầy vẻ tức giận của Hách Liên Dung Nhược: "Tức chết bản cung! Tức chết bản cung mất! Đều do ả tiện tỳ Tô Cẩm Bình kia! Còn để cho con tiện nhân Thục phi được lợi nữa!"

Khóe môi Tô Cẩm Bình thoáng nở nụ cười khinh miệt, dám trách nàng à? Tự bản thân Hách Liên Dung Nhược ả đã không ăn trộm được gà, còn mất đi nắm thóc, giờ lại dám đổ lỗi lên đầu Tô Cẩm Bình nàng sao? Muốn trách thì cứ trách đi, dù sao chính nàng cũng đang định tới báo thù rồi! Một luồng khí hắc ám từ từ tỏa ra từ người nàng, giống như Tu La đẫm máu dưới địa ngục vậy!

Bách Lý Kinh Hồng đứng sau lưng nàng khẽ nhíu mày, đôi môi mỏng hơi nhếch lên: "Cô muốn giết ả sao?" Vì chuyện hôm trước à?

Nghe hắn hỏi vậy, Tô Cẩm Bình cũng ngẩn người! Đúng thế, bây giờ vẫn chưa thể giết ả được, nếu giết, gã đàn ông khôn khéo Hoàng Phủ Hoài Hàn kia lập tức sẽ biết ngay là nàng làm. Nàng siết chặt nắm đấm, bên môi khẽ nhếch lên một nụ cười khát máu: "Giết ả, thì quá dễ dàng cho ả rồi!"

Hắn nhíu mày, dường như hơi khó hiểu.

Nàng khẽ cười, đôi môi đỏ mọng vốn xinh đẹp là thế, giờ lại toát ra vẻ lạnh lùng khiến người ta nổi da gà: "Huynh biết không, cách đối xử tàn nhẫn nhất đối với một người, không phải là làm cho họ chết, lại càng không phải là dùng hết mọi thủ đoạn để tra tấn bọn họ đến chết. Mà là khiến họ phải chịu đủ sự giày vò, rồi sau đó sống cả đời trong sự thống khổ, khiến cho ả cả đời phải sám hối vì những hành vi của mình! Nhưng mà, sau đó, ả sẽ hiểu ra, đây mới chỉ là khởi đầu mà thôi!"

Vừa dứt lời, bóng nàng chợt vụt qua. Người trước mặt hắn đã không còn thấy bóng dáng đâu, hắn nhíu đôi mày đẹp, cách đối xử tàn nhẫn nhất với một người, không phải là chết, mà là khiến người đó sống trong sự thống khổ sao? Suy nghĩ này, đúng là... rất mới mẻ, nhưng cũng không phải không có lý. Cũng giống như hắn đối xử với người kia vậy, không phải thế sao?

"Soạt" một tiếng, nến trong cung Phi Phượng tắt hết.

Giọng nói hống hách của Hách Liên Dung Nhược vang lên: "Đám vô dụng các ngươi, làm ăn kiểu gì vậy hả? Cửa sổ cũng không đóng cẩn thận. Bản cung... AAA!"


Load failed, please RETRY

Geschenke

Geschenk -- Geschenk erhalten

    Wöchentlicher Energiestatus

    Rank -- Power- Rangliste
    Stone -- Power- Stein

    Stapelfreischaltung von Kapiteln

    Inhaltsverzeichnis

    Anzeigeoptionen

    Hintergrund

    Schriftart

    Größe

    Kapitel-Kommentare

    Schreiben Sie eine Rezension Lese-Status: C54
    Fehler beim Posten. Bitte versuchen Sie es erneut
    • Qualität der Übersetzung
    • Veröffentlichungsstabilität
    • Geschichtenentwicklung
    • Charakter-Design
    • Welthintergrund

    Die Gesamtpunktzahl 0.0

    Rezension erfolgreich gepostet! Lesen Sie mehr Rezensionen
    Stimmen Sie mit Powerstein ab
    Rank NR.-- Macht-Rangliste
    Stone -- Power-Stein
    Unangemessene Inhalte melden
    error Tipp

    Missbrauch melden

    Kommentare zu Absätzen

    Einloggen