Trương Khải Bình nhẫn nhịn hừ một tiếng, trong lòng nghĩ Tiểu Bạch thật là… Tại sao lại tiếp tục ngồi xuống vậy? Không động đậy không phải là được rồi sao?
Ngồi thì ngồi đi, tránh chỗ đó không được sao?
Cứ coi như anh không xứng thì trách nhiệm này bắt buộc phải chịu tới cùng.
Nghĩ tới đây, Trương Khải Bình lại che Tiểu Bạch kín thêm chút nữa, sau đó nhìn về phía dì Vương, nói, "Tôi sẽ chịu trách nhiệm, vậy nên mời bà ra ngoài trước được không?"
Dì Vương sợ hãi, rất lâu sau vẫn không nhịn được muốn đổ oan cho Trương Khải Bình.
"Ai cho cậu ức hiếp tiểu thư nhà tôi hả? Tôi nói cho cậu biết, chúng tôi có thể kiện cậu! Đây là cậu… cậu cưỡng bức!
Tiểu Bạch lập tức phản bác, "Là cháu chủ động, cháu muốn lấy anh ấy."
Dì Vương ngay tức thì khóc không ra nước mắt, "Tiểu thư của tôi ơi, cô như vậy là làm sao hả? Cô muốn lấy người như thế nào không được mà phải lấy cậu ta? Cô quen cậu ta sao?"