Yêu Nghiệt quay người cầm chăn che lên mình, uất ức vô cùng. Hắn cảm thấy hai đứa bé này chính là trời cao phái xuống trừng phạt mình, hắn đã hối hận vì muốn có bọn chúng rồi.
Đậu Đậu dỗ Viên Viên ngủ rồi đặt nó nằm ở giữa, cô đá cẳng chân Yêu Nghiệt, "Này, có con gái ở đây, anh không được qua đây đâu đấy!"
Yêu Nghiệt thuận theo cái chân đá mình của cô nhìn lên, sắc mặt lập tức xoắn xuýt lại.
Đậu Đậu phản ứng kịp là dưới đồ ngủ của mình vẫn không mặc gì, dứt khoát thu chân lại, "Nhìn cái gì mà nhìn? Ngủ đi!"
Ánh mắt của Yêu Nghiệt trong đêm lúc sáng lúc tối, hắn khàn giọng mở miệng, "Vợ, hay là em mặc kín đáo chút đi, em mặc như vậy anh không ngủ được."
Lúc đó Đậu Đậu đã gần ngủ rồi, nghe thấy Yêu Nghiệt đột nhiên mở miệng, cô chán ghét kêu hắn nhiều chuyện. Sau đó cô giơ tay lục lọi đầu giường, cầm qua loa hai món đồ mềm mại lên, mơ mơ màng màng thay đồ.
Yêu Nghiệt khẽ cong môi, không dấu vết giơ tay, mở hết cảm giác của hai món da rắn kia...