Lạc Thi Nhã bật khóc, vừa muốn tránh khỏi sự kiềm chế của Đậu Đậu, vừa muốn giải thích, "Minh Hiên, em không…"
"Sở Minh Hiên! Chị Lạc Lạc của tôi là hoa hậu giảng đường của Thánh Phong! Là nữ thần trong lòng của bao nhiêu nam sinh! Một cô gái tốt thuần khiết ôn nhu như vậy, anh ngủ với chị ấy xong lại không chịu trách nhiệm, anh để cho chị ấy sau này làm người như thế nào được chứ!"
Đậu Đậu vừa nói ra câu này, mâu thuẫn bên trong lập tức tăng lên một cấp bậc mới. Quần chúng vây xem đều rút đao, mọi người đều muốn giúp Lạc Thi Nhã một tay. Ai bảo cô ta là nữ thần trong lòng bọn họ chứ? Một đóa hoa cao lãnh chỉ có thể đứng nhìn từ xa nhưng không thể khinh nhờn như vậy, Sở Minh Hiên hái được, lại không biết quý trọng thật tốt?
Lốp xe dự bị như bọn họ tuyệt đối không nhịn được!
"Nữ thần Lạc Lạc tốt như thế, ôn nhu như thế, không ngờ Sở Minh Hiên lại là căn bã như vậy!"