Thân hình Hắc Đào Hoa run lên, khuôn mặt trở nên trắng bệch rõ ràng, ánh mắt quật cường cùng căm hận cũng ảm đạm xuống, nhưng nàng vẫn mím chặt môi không nói một lời.
"Ngươi nghĩ rằng cô kết hôn với Hạng Lăng Hoành, tất nhiên đây chỉ là hiểu lầm, nhưng cũng không thể xóa bỏ sự thật rằng ngươi đã tự ý xông vào Ký Đông, thậm chí muốn mạnh mẽ xông vào hỉ đường của cô. Nước Đại Nguyên là thiên hạ của cô, thế mà ngươi lại định giành phu quân với cô, ngươi nói xem, đối với con dân biết rõ không thể nhưng vẫn muốn làm như ngươi, cô nên xử trí như thế nào đây?"
Hắc Đào Hoa ngẩng đầu nghênh đón ánh mắt của Nguyên Vô Ưu hồi lâu, sau đó mỉm cười thê lương: "Có một loại người dù thấy quan tài cũng sẽ không rơi nước mắt, loại người ấy chính là ta. Bệ hạ, ta không hối hận, muốn giết, muốn lăng trì tùy bệ hạ xử lý, ta tuyệt sẽ không hai lời."