Nguyên Vô Ưu hoảng sợ đến mức gương mặt xinh đẹp của nàng trở nên trắng bệch: "Làm gì thế... Shhh!" Động tác của hắn làm nàng hít sâu một hơi!
Nỗi nhức mỏi khi tay chân rã rời xông lên khiến Nguyên Vô Ưu thầm nhíu mày lại, nhưng giờ đây chuyện này đã trở thành thứ yếu, điều khiến nàng thẹn thùng vô cùng là Sở Tuyệt bất chấp sự phản kháng giãy giụa của nàng, thế mà lại dùng sức mạnh cứng rắn để đè nàng trên giường trong tư thế xấu hổ, đồng thời kiểm tra từng tấc từng tấc một.
Sắc mặt của Nguyên Vô Ưu xen kẽ lúc đỏ lúc trắng vô cùng đặc sắc!
"Chàng... chàng mau bỏ... Shhh, chàng..."
Không phải Sở Tuyệt không nhận thấy sự phản kháng của Nguyên Vô Ưu, nhưng phản kháng vô hiệu, người cố chấp nào đó cuối cùng cũng phát huy thuộc tính đầu gỗ của mình.