Ở giữa bờ núi bên trong hang động, Đào Dao lên tiếng hồi âm: "Hồi chủ tử, vẫn còn khoảng hai canh giờ nữa ạ."
Nguyên Vô Ưu hơi giật mình, hai canh giờ, bốn giờ đồng hồ rồi ư? Tốn ngần ấy thời gian chỉ để đi trong ngọn núi này sao? Nàng thực không khỏi thán phục người đã cất công mở ra con đường núi này.
So với trình độ kỹ thuật của hậu thế, nền văn minh thời cổ đại mới thật sự chính là tri thức của nhân loại!
Dưới sự yêu cầu vô cùng mãnh liệt của Nguyên Vô Ưu, người nào đó ban đầu sống chết thế nào cũng không nguyện ý bị chi phối hay đi vào khuôn phép, khi nghe thấy nàng ấy bảo mình mệt mỏi không còn chút khí lực nào rồi đơn độc ngồi một chỗ thì trong nháy mắt, trái tim hắn đã trở nên mềm nhũn và lập tức lên ngồi cùng với nàng, nguyện ý biến mình thành một chỗ dựa ấm áp cho nàng.