Nguyên Vô Ưu vừa lòng dời tầm mắt, sau đó nàng ho nhẹ một tiếng, rất bình tĩnh và chuyên tâm mà nhìn về một nơi nào đó.
Sở Tuyệt chăm chú nhìn người đang ép bản thân phải bình tĩnh ngắm phong cảnh kia, độ cong nơi khóe môi ngày càng lớn, lời nói hùng hồn mà nàng nói với hoàng huynh lúc nãy đã khắc sâu vào lòng hắn.
Thực ra hắn không hề bất ngờ khi Vô Ưu nói hắn là trượng phu của nàng, bởi vì từ ba năm trước, khi nàng mở miệng ước hẹn, không cần lời nói dư thừa thì hắn đã biết, trong lòng hai người họ đều đã xác định, họ là duy nhất của nhau.
Hắn xem nàng là vợ, thì làm sao nàng lại không xem hắn là chồng?
Trên con đường này, tuy hắn trải qua gian khổ, nhưng cuối cùng cũng may mắn bước vào trái tim của nàng.
Rõ ràng hai người cách nhau khá xa, nhưng bầu không khí tràn đầy dịu dàng giữa họ khiến Tiểu Đào Tử vẫn luôn đứng bên cạnh cuối cùng cũng đã nhận ra sự tồn tại của bản thân không thích hợp biết bao.