"Trẫm không so đo tính toán với ngươi. Nguyên Vô Ưu, nếu như ngươi muốn tên phản đồ này theo ngươi cũng được, nhưng đây là nước Sở không phải là nước Đại Nguyên mà ngươi muốn đến thì đến, muốn đi là đi."
Ánh mắt phức tạp của Sở Tuyệt nhìn về phía Sở Hồng, trong miệng tràn ngập sự chua chát cùng khổ sở. Thật ra hắn không cảm thấy bất ngờ, ở trong lòng huynh trưởng, hắn đã là một tên phản bội, nhưng... mà thôi, bỏ đi!
Ánh mắt Nguyên Vô Ưu khẽ lóe lên: "Cho nên?"
Sở Hồng lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, từng câu từng chữ nói ra đều sắc lẹm như dao cắt: "Năm trăm dặm lãnh thổ biên thành, nếu không, các ngươi cứ "ở" lại đây đi."
Hắn đặc biệt nhấn mạnh chữ "ở".
Lúc Sở Hồng nói ra điều kiện này, thật ra hắn có ý muốn gây khó dễ với Nguyên Vô Ưu, nhưng hắn không ngờ rằng, Nguyên Vô Ưu không sợ chết vậy mà lại đồng ý ngay lập tức, làm cho hắn nghẹn họng trân trối.