Đêm khuya tĩnh lặng, ở ngoài Triều Huy Điện, Chu Thanh Sắc đứng trước song cửa sổ, ngắm nhìn cảnh đêm ngoài kia đến xuất thần.
Ninh Thị được thị nữ đỡ vào nội điện, bà phất tay ra hiệu cho người ở hai bên lui xuống, rồi mới nhẹ bước chậm rãi đi đến Chu Thanh Sắc gần như hòa làm một với bóng đêm ngoài cửa sổ. Thế nhưng lúc này, Chu Thanh Sắc vẫn chưa nhận ra sự xuất hiện của bà, trong lòng Ninh Thị thở dài một tiếng, bà dịu dàng khẽ gọi: "Thanh Nhi."
Chu Thanh Sắc đang ngẩn ngơ bỗng giật mình khi nghe thấy tiếng gọi, sau đó vội vàng tiến lên đỡ bà ngồi xuống ghế dựa: "Đã trễ thế này rồi, sao nương vẫn chưa nghỉ ngơi?"
"Nương ngủ không được." Ninh Thị vỗ nhẹ bàn tay của hắn, khẽ nói.
Chu Thanh Sắc áy náy lên tiếng: "Là hài nhi đã khiến nương lo lắng rồi."
Ninh Thị lắc đầu mỉm cười, bất chợt đổi đề tài: "Nương đã nghe nói rồi."
Chu Thanh Sắc mở miệng, nhưng chỉ nhíu mày mà không nói gì.