"Rầm". Cố An An đanh mặt, gập thật mạnh cuốn tiểu thuyết trên tay lại, đập mạnh xuống bàn: "Ức hiếp người quá đáng quá rồi."
Lúc này, Cố Lăng mới thong thả bưng tách trà bên tay lên nhấp một ngụm, không lên tiếng.
"Ca, huynh giúp muội bắt người này ra đây, muội thật muốn xem xem, là ai ăn gan hùm gan gấu, dám thêu dệt câu chuyện ba hoa chích chòe thế này, phá hủy danh tiếng của muội." Vừa nghĩ đến nội dung miêu tả trong tiểu thuyết là mình, Cố An An liền tức giận muốn giết người.
Cố Lăng vẫn im lặng.
Cố An An nghi hoặc nhìn hắn: "Ca?"
Cố Lăng nhấc tay lên ý bảo nàng ngồi xuống.
Cố An An nhìn biểu cảm trịnh trọng này của huynh trưởng thì hơi nhíu mày, miễn cưỡng áp chế lửa giận mà ngoan ngoãn ngồi xuống, nhưng hai mắt nàng vẫn đầy lửa giận phẫn nộ.
Cố Lăng từ tốn lên tiếng: "Muội nói với ca ca, muội cảm thấy Vũ Văn Tranh như thế nào?"