Nơi tuyên kiến Bình Duệ là điện bên ngoài ngự thư phòng.
Khánh Đế nhìn Bình Duệ, sắc mặt hơi hòa hoãn: "Việc để Bình Lập lên triều, thiệt thòi cho ngươi rồi."
"Hoàng thượng nặng lời rồi, thần nào dám, chỉ là..." Sắc mặt Bình Duệ hơi nghiêm lại, cũng hơi chần chừ.
"Chỉ là cái gì?" Khánh Đế rất hứng thú. Đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy biểu cảm như thế này trên mặt Bình Duệ.
Bình Duệ chuẩn bị nói ra lại sửa miệng: "Chỉ là Hoài vương thì sao?"
Khánh Đế mất Vô Ưu, ngữ khí cũng ảm đạm hẳn đi: "Thân thể Hoài vương không khỏe, trẫm hiểu rất rõ." Nếu như không phải Hoài vương quả thật bị bệnh nan y, ông ta há có thể trọng dụng Cố gia được? Ông ta sẽ không làm chuyện nuôi ong tay áo nữa.
"Có lẽ do thần nghĩ nhiều rồi." Thân thể Hoài vương như thế nào thì hắn cũng biết. Hoài vương bị bệnh tuyệt đối không phải là giả, mà người hắn lo lắng cũng không phải là Hoài vương mà là Vô Ưu công chúa. Nếu Vô Ưu công chúa cũng giống hắn...
"Hoàng..."