"Cái gì?"
Chu Thanh Sắc kinh hãi biến sắc, hai tay hắn bám chặt lấy tay Ninh Thị, giọng nói sắc bén: "Thọ hai mươi năm sao? Thay đổi vận mệnh? Nương, rốt cuộc người đang nói cái gì vậy?"
Ninh Thị hối hận muốn cắn đứt lưỡi mình luôn cho rồi. Tại sao lúc nhất thời xúc động, bà lại nói ra chuyện này cơ chứ?
"Nương, người... người bệnh tật ốm yếu mãi không khỏi, chính là vì người âm thầm thay đổi vận mệnh của con sao? Có đúng không?"
Ba chữ "có đúng không" đột nhiên cao vút lên. Khuôn mặt vẫn luôn ung dung hờ hững của Chu Thanh Sắc bỗng nhiên trở nên giận dữ, một loại khí thế bức người toát ra từ bên trong hắn.
Đối mặt với áp lực đáng sợ tỏa ra từ người con trai, lòng Ninh Thị vô cùng bối rối. Bà yếu ớt nhắm mắt, âm thầm than thở trong bụng sao bà lại không nghĩ đến điều này cơ chứ? Rốt cục thì người cũng không thể đánh thắng trời được. Đây chính là có cẩn thận đến thế nào cũng có sai sót, quả đúng là người tính không bằng trời tính mà.