Vì để giảm bớt áp lực trong lòng cùng sự hoảng loạn như có như không kia, Sở Tuyệt mở miệng phá vỡ sự yên lặng, thấp giọng nói: "Ta... Ngày mai, ta phải lên đường ra biên quan."
Lam Vân bình tĩnh nhìn hắn, khóe miệng nhàn nhạt nhếch lên, kéo lên một đường cong như có như không.
"Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta."
Những ngày qua, Sở Tuyệt sợ nhất là Lam Vân tiếp tục truy hỏi vấn đề này, bởi vì chỉ có vấn đề này là hắn không cách nào trả lời được.
"Nếu như ta để ngươi lựa chọn giữa ta và trách nhiệm trên vai ngươi, ngươi sẽ chọn cái nào?" Giọng nói thanh thoát, dịu dàng mà lại có sức lay động lòng người, nhưng lại dường như mang theo một chút lạnh lẽo.
Sở Tuyệt nhìn Lam Vân, trong ánh mắt có cả sự mất bình tĩnh, hoảng loạn, day dứt, do dự và chần chừ.
"Tuy rằng trong mắt ngươi, ta đã nhìn thấy đáp án, nhưng, ta vẫn muốn chính tai nghe ngươi nói ra."