Ninh Thanh bước vào. Nhìn thấy người bên trong vội vã đứng dậy nghênh đón, hắn hơi ngây người. Áo gấm xa hoa quý phái, cử chỉ tự nhiên phóng khoáng, cứ như hắn bẩm sinh đã tôn quý như thế rồi vậy.
Ánh mắt Lam Vân hàm chứa ý cười nhìn người mới bước vào, sau đó đứng dậy chắp tay nói: "Ninh đại ca."
Khuôn mặt Ninh Thanh khôi phục dáng vẻ thường ngày. Hắn nhìn Lam Vân chăm chú một lát rồi mới thản nhiên nói: "Người đẹp vì lụa. Cuối cùng, Vân đệ cũng quyết định làm người rồi."
Lam Vân mỉm cười: "Quay đầu là bờ. Số trời đã định, tiểu đệ vốn là người nhưng lại quên mất điều ấy."
Ninh Thanh gật đầu ý bảo đã hiểu.
Từ khi Ninh Thanh bước vào, Chu Lam Nhi đã đứng dậy rồi. Nghe hai người nói chuyện, nàng đã hiểu ngay vị Ninh công tử này lại là một loại phạm vi nhận thức khác của Lam Vân.
Nhưng, khi cẩn thận đánh giá người này, lòng nàng đột nhiên có cảm giác như đã từng quen biết, dường như đã gặp qua nhau ở đâu đó rồi.