Lam Vân nghẹn lời, tại sao nàng lại cảm thấy mình và Sở Tuyệt không thể trò chuyện bình thường được nhỉ? Hắn đang đổi đề tài với nàng sao?
"Tiểu tăng không còn gì để nói, xin vương gia cứ tự nhiên." Lam Vân bước đến ngồi xếp bằng trên tháp quý phi, sau đó nhắm mắt lại, hình như đang chuẩn bị nhập thiền.
Thấy nét mặt ấy của Lam Vân, khóe mắt Sở Tuyệt khẽ cong lên, phảng phất như đang cười, nhưng khi dừng trên tăng phục của Lam Vân thì ánh mắt hắn bỗng trầm xuống.
Đã có lúc Sở Tuyệt nghĩ rằng bản thân sẽ thản nhiên đối mặt với sự rung động của mình, đây chính là kiếp số mà hắn gặp phải.
Sở Tuyệt cũng biết, cho dù hắn có thản nhiên đối mặt, chuyện này cũng sẽ không đơn giản. Có lẽ hôm ấy bóng đêm quá nặng, cũng có lẽ hắn của lúc ấy quá yếu đuối, nên cứ như vậy mà xúc động bày tỏ cõi lòng.