Chu Lam Nhi liếc nàng ta một cái, sau đó suy nghĩ chốc lát rồi không buồn quan tâm nữa mà bước vào trong.
"Công chúa..." Tiểu Đậu cắn cắn răng, nhưng vẫn theo sát sau người Chu Lam Nhi bước vào trong.
"Có ai không?" Chu Lam Nhi nhấc chân, cao giọng hỏi. Nếu không phải trong sân còn đang phơi quần áo, thùng nước bên giếng còn đầy nước thì nàng thật sự tưởng rằng nơi này không có người cơ đấy.
"Khụ khụ... là ai không mời mà đến vậy?" Một giọng nói dịu dàng kèm theo tiếng ho hẹ truyền từ Tây Phòng đến.
"Công chúa, ở tẩm... à, ở phòng ngủ." Tiểu Đậu cảm thấy căn phòng rách nát trước mắt này quả thật không thể gọi là tẩm cung được.
Chu Lam Nhi gật đầu, suy nghĩ một lát rồi nhấc chân đi qua đó. Ở phía ngoài, cách một lớp cửa, nàng nói vọng vào với người bên trong: "Ta là Lam công chúa, không cẩn thận bị lạc đường vào Quảng Ninh Cung. Nếu có lỡ làm phiền thì xin hãy lượng thứ."