Đột nhiên, Tiểu Lương Tử vô cùng phẫn nộ mà lớn tiếng nói: "Vậy tại sao trước đây ngươi lại nhiều lần hẹn thiếu gia nhà ta?"
Vương Phân cười khẩy: "Ta có đi à?"
"Ngươi..." Tiểu Lương Tử bị nghẹn chẳng nói được lời nào.
Vương Phân chỉnh lại mái tóc đen đang được vấn lên, khóe miệng hàm chứa một nụ cười chế giễu: "Ta chưa bao giờ đến nơi hẹn, cũng chưa từng muốn đi. Sở dĩ, ta hẹn ngươi chẳng qua là vì muốn xem thử rốt cuộc ngươi ngu ngốc đến cỡ nào? Ta cứ tưởng rằng, ngươi sẽ hiểu và bỏ cuộc, nhưng thật không ngờ, ngươi ngốc đến nỗi ngay cả ta đang từ chối ngươi, ngươi cũng chẳng biết, vậy thì làm sao ta có thể thích một người ngốc đến hết thuốc chữa như vậy được?"
Đệ Ngũ Hạo lùi lại mấy bước, hắn ngơ ngác nhìn nàng, thật lâu sau cũng không có phản ứng gì.
"Thiếu gia, chúng ta đi thôi, đừng để ý đến nữ nhân này nữa." Tiểu Lương Tử bước lên dìu Đệ Ngũ Hạo, nói trong căm giận.
"Đứng yên." Đệ Ngũ Chiếu đanh mặt lại.