Lâm Duy Đường nhẹ nhàng vỗ tay nghe "lộp bộp", phá vỡ bầu không khí yên lặng, mỉm cười nói: "Đến hôm nay biểu ca mới biết được, tiếng tiêu của biểu đệ không chỉ hấp dẫn trăm loài chim bay múa, mà còn có thể khiến người ta tim đập thình thịch."
Văn Vô Hà cười nhạt một tiếng, không nói thêm gì.
Cố Lăng bình tĩnh quan sát, đây là lần thứ ba hắn gặp Văn Vô Hà. Lần thứ nhất, hắn thần bí kiêu ngạo, lần thứ hai, hắn thanh lãnh tự cao, đến hôm nay lại bộc lộ tài năng.
Liêu Thanh Vân cúi đầu, trực giác nói với hắn, vị Vô Hà công tử này dường như đang thăm dò và bày tỏ điều gì đó? Lâm Duy Đường suy tư thần bí, còn người tên Vô Hà kia lại bí hiểm khó đoán.
Ánh mắt Lâm Duy Đường như có như không nhìn về phía Nguyên Vô Ưu, mong chờ nàng giống như trong suy nghĩ của hắn, không chỉ có được phong thái độc nhất, còn có được trí tuệ vô song.
Nguyên Vô Ưu trầm lặng trong phút chốc, mỉm cười nói: "Có thể được nghe một khúc của công tử, Vô Ưu có phúc ba đời."