Hoài vương im lặng một lát, rồi mở miệng nói: "Mời!"
"Vâng, vậy nô tài dìu người về..."
"Lý công công, phụ vương để cho ta chăm sóc, ngươi đi làm việc đi." Nguyên Vô Ưu cười nói.
Tiểu Lý Tử ngây ngẩn: "Việc này..."
Gương mặt trắng bệch của Hoài vương có chút mệt mỏi, vô lực khoát khoát tay.
Tiểu Lý Tử khom người lui xuống dưới.
Vô Ưu đi đến gần giúp hắn chỉnh lại tấm khăn choàng trượt xuống gối một chút, ngồi xuống trên chiếc ghế bên cạnh, tay chống cằm nhìn hắn.
Khóe miệng Hoài vương khẽ nhếch lên: "Vô Ưu đang nghĩ gì vậy?"
"Đoán xem!"
"Đoán khi nào ta chết?"
Nguyên Vô Ưu khẽ cười: "Vậy, phụ vương lúc nào sẽ chết đây?"
Hoài vương cười, lắc đầu: "Không biết, có lẽ là ngày mai, cũng có lẽ là rất lâu rất lâu."
"Sợ chết không?" Nàng thờ ơ lên tiếng.
"Sợ." Nếu như không sợ, không muốn sống uổng phí thì làm sao hắn lại phải sống cực khổ đến ngày hôm nay?