Ông chủ sửng sốt, sau đó hỏi với vẻ khó hiểu: "Cậu muốn hỏi thăm họ làm gì? Họ đã chết ba bốn năm rồi."
Tôi cười đáp: "Cũng không có gì, chỉ là tôi có một người em gái thân thích đã đi lạc rất nhiều năm, cho nên mới muốn hỏi thăm ông một chút, cô cháu gái của ông cụ Tôn kia đã sống trong thôn từ nhỏ rồi à?"
Ông chủ quán cơm nghe tôi hỏi vậy thì nhíu mày: "Khỏi phải nói nữa, cô bé kia đúng thật là không phải người trong thôn chúng tôi, chắc là tầm sáu, bảy năm trước đã tới đây, có điều chắc cô bé kia không phải thân thích mà cậu muốn tìm đâu."
Triệu Tinh Vũ lập tức truy hỏi: "Vì sao?!"
"Bởi vì cô ấy là một người tàn tật, hồi mới đến nhà cụ Tôn còn bị bệnh rất nặng, vẫn nằm trong phòng mãi, không thể ra ngoài gặp ai." Ông chủ nói.
Tôi gật đầu: "Vậy cô ấy bị tật cái gì thế?"