Chú Lê khiêm tốn nói: "Đây cũng coi như là duyên phận giữa ông và tôi, có điều ông đừng quá lo lắng, bây giờ chỉ cần cảnh sát có thể phá án, giúp đỡ những cô hồn dã quỷ này về nhà, vấn đề của ông cũng không lớn lắm!"
Giang Bằng Cúc nghe chú Lê nói thế, lập tức cuống lên: "A! Còn phải đợi phá án sao, thế thì xong rồi! Không phải tôi nói vớ vẩn, chứ mấy bộ xương này đã bị chôn ở đây không biết bao nhiêu ngày tháng rồi, còn muốn phá án nữa á? Quá khó khăn!"
Tôi cười nói với ông ta: "Cũng không chắc chắn là vậy, ông đừng xem thường cảnh sát nhân dân chúng ta!"
Giang Bằng Cúc biết mình nói sai, cũng lúng túng nói: "Đúng vậy, đúng vậy, nhưng nếu cứ phải chờ đến khi phá án xong, thì khi nào phong thủy của tôi mới có thể tốt đẹp lên đây!"
Chú Lê nói: "Thế này đi, tôi sẽ nghĩ cách, trước hết có thể giúp ông giảm bớt sát khí nơi này đi, có điều cách này hơi phiền phức một chút!"