Tôi bĩu môi: "Ai bảo đêm qua chú lười không muốn đi chứ! Nếu không thì đã được ăn ngon hơn rồi!"
Chú Lê cười gian: "Chú bao nhiêu tuổi? Mà cháu thì bao nhiêu tuổi rồi? Chú không có tinh thần thanh niên như cháu đâu, thật sự là không thể theo nổi!"
Tiếp đó chú Lê lấy ra một lá bùa màu vàng đưa cho tôi và nói: "Tuy trên người cháu đã có răng thú bảo vệ rồi, nhưng đến nhà tang lễ âm khí rất nặng, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn. Cháu đặt cái này trong người, sau khi xong việc ra ngoài thì phải đốt nó đi ngay!"
Dù tôi không biết cái bùa này dùng để làm gì, nhưng cũng nghe lời nhận lấy, cất vào người.
Lúc này Tôn Lỗi gọi điện tới, nói là Trương Liên Kiệt đã chờ chúng tôi ngoài khách sạn, tôi và Đinh Nhất ăn nhanh một miếng bánh rồi vội vàng đi cùng họ tới nhà tang lễ…