Trang Nại Nại đã quá quen với chuyện này, cô cứ thế vùi đầu ăn, nhưng khi ngẩng lên lại thấy trong túi đựng thức ăn của mình có một con cua.
"Mang cái này về cho cô ăn đi."
***
Kí ức Trang Nại Nại dừng lại ở đây, khóe môi nở nụ cười nhẹ.
Tất cả mọi người đều cho rằng những năm trung học là cô mặt dày theo đuổi Tư Chính Đình mà thành công. Nhưng nào có ai biết, một người làm gì cũng nhanh chán như cô, sao có thể kiên trì tới ba năm? Nếu không phải anh cứ thỉnh thoảng lại cho cô một chút dịu dàng, một chút ấm áp, dụ dỗ cô từng bước lún sâu vào, thì...
Anh thì sao?
Anh vẫn dưng dửng giống như người ngoài cuộc, lúc nào cũng rất lý trí quăng thính đúng hạn. Có lẽ anh cảm thấy nhìn cô nhảy nhót vây quanh mình rất đáng cười, rất vui chăng?
Nghĩ tới đây, cô cúi đầu xuống, chút vui vẻ vừa có cũng dần dần biết mất.