Tô Ngạn Bân đóng mui xe lại, sau đó lái xe vào trung tâm thành phố. Trong lòng không ngừng kêu gào…
Đình Lão Đại giao người cho anh ta!
Giao người cho anh ta!
Anh ta nên làm gì với vị tiểu tổ tông này đây?
Để cô ở trong biệt thự của mình?
Như vậy không ổn.
Nhưng các biệt thự trống khác, đã lâu không có người ở, không biết có ở được hay không.
Hay là đưa cô đến khách sạn trước?
Trang Nại Nại ngồi ở ghế sau uống sữa đậu nành, mắt nhìn ra bên ngoài, "Sao anh tới đây?"
Tô Ngạn Bân định nói Đình Lão Đại kêu tới, nhưng nhớ đến lời dặn của Tư Chính Đình, đành sửa lời nói: "À… đột nhiên rất muốn ăn miến chua cay ở cạnh trường học nên chạy tới mua."
Trang Nại Nại "ừ" một tiếng, "Ăn chưa?"
"Ăn rồi, mùi vị vẫn như trong trí nhớ."
Trang Nại Nại nhìn trời, "Nhưng miến chua cay chỉ bán buổi tối. Sao anh ăn buổi sáng được?"
Tô Ngạn Bân: "!!!"