Tư Chính Đình đứng đó nhìn cô.
Không biết khóc đã bao lâu, dường như là khóc mệt, cô đứng lên đi lại ghế bên cạnh sân vận động ngồi. Một mình cô lẳng lặng ngồi đó, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía trước.
Trời sắp sáng, đường phố dần có tiếng người, người bán rong bày bán đồ ăn sáng, bánh bao nóng hổi ra lò, mùi hương theo gió bay qua.
Cô gái ngồi trong trường học vẫn không nhúc nhích, giống như hóa đá.
Một cơn gió lạnh thổi qua, vai cô run lên, sau đó hắt hơi một cái.
Sắc mặt Tư Chính Đình cuối cùng cũng có thay đổi rất nhỏ, anh cúi đầu mím môi, lấy điện thoại đã rung lên không biết bao nhiêu lần ra xem. Có hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ của Tô Ngạn Bân.
Anh đang định gọi lại thì Tô Ngạn Bân đã gọi tới: "Này, Đình Lão Đại, rốt cuộc tôi đã làm gì sai mà ngài trêu chọc tôi như thế? Hơn nửa đêm gọi tôi tới quán bar đớp không khí!"
Tư Chính Đình không để ý tới lời oán trách của anh ta, chỉ hỏi: "Cậu đang ở đâu?"