Trở lại một phút trước.
Thấy bốn món bảo vật liên tiếp nhảy ra khỏi lá cây đi tới trước mặt mình, Trương Huyền có ngốc nghếch đến mấy cũng hiểu ra mình đã được thừa nhận, nên những món bảo vật này mới muốn rời đi cùng hắn.
Cũng đúng, bảo vật cũng giống như con người, được tạo ra thì cũng muốn thể hiện được giá trị của bản thân.
Bị vây hãm trong Lưu Thương Khúc Thủy không thấy ánh sáng mặt trời, không một ai nhận ra được, bảo kiếm thì phủ bụi, trân châu không phát sáng, cho dù là vật có linh tính nào khác thì cũng sẽ không cam lòng.
Vì thế, vừa có người nhận ra thân phận thực của mình, thì chúng đều cảm thấy tin phục.
"Vậy thì ta không khách sáo nữa!"
Khóe miệng hắn cong lên, bàn tay to lớn bắt lấy mấy món bảo vật vừa mới nhảy ra đó, rồi cất vào nhẫn trữ đồ.