Mình bướng bỉnh, càn quấy, nhưng thầy không hề để ý, vẫn giải quyết đan độc trong cơ thể, truyền thụ đao pháp thượng thừa, chỉ điểm tu vi cho mình. Thật sự là ân nặng như núi!
Vốn dĩ muốn làm một việc để dương danh cho thầy, ai ngờ... Thế mà mình lại thua mất, làm hại thanh danh của thầy bị ảnh hưởng.
Cho dù là thế, thầy cũng không hề bỏ mặc mình, sợ mình bị thương nên xông thẳng lên võ đài giải cứu !
Thầy ơi, trò cảm ơn thầy!
Thầy ơi, là Tình nhi càn quấy, xin người thứ lỗi!
Thầy ơi, từ nay về sau, trò không dám nữa...
Mộc Tuyết Tình siết chặt nắm đấm.
Thầy giáo của mình, mặc dù còn rất trẻ, nhưng lại giống như một ngọn núi to lớn, khiến cho cô tiếp tục tiến về phía trước mà không còn mê mang.
Khiến cô có động lực càng lớn hơn trên hành trình tu luyện!
...
Đối diện, Triệu Nhã cũng đang xoắn xuýt là có nên chém xuống hay không, nhưng rồi đã thấy một bóng người đứng chặn ngay trước mặt Mộc Tuyết Tình.