Khám bệnh không phải trò đùa, không thể à ồ hình như đúng, nhưng thực tế lại là sai được. Bước lại gần rồi, ngay cả lông mọc trên người dã thú có màu gì, tình hình sức khỏe ra sao, nhịp tim hay hô hấp thế nào đều không nhìn, chỉ sờ một cái đã quay trở lại... Có ý tứ gì?
Đừng nói với ta là ngươi đã quan sát được hết các triệu chứng của nó, biết phương pháp trị liệu là gì?
Trông Mạc Thiên Tuyết và Mạc Vũ cũng rất là mê mang, không biết rốt cuộc vị Liễu hội trưởng này định giở cái trò gì nữa.
Thấy thằng cha đó quay trở lại rồi, cả hai còn cho rằng hắn sẽ nói gì đó, nhưng rồi họ lại câm nín nhận ra, thằng cha đó chỉ đứng im... bắt đầu ngẩn người.
Chẳng nhìn cái bất gì cả, chỉ sờ đại một cái liền quay trở lại đứng ngẩn người. Cái thủ đoạn khám bệnh này, đừng nói là ông ta, ngay cả tông sư Lâm Đào, một người học nhiều biết rộng như vậy, cũng không tài nào hiểu nổi.
"Khụ khụ, Liễu hội trưởng, Kim Vĩ Hùng Sư... còn có thể cứu được không?"