"Đứng lên đi!"
Phiền muộn một hồi, Trương Huyền nâng Mộc Tuyết Tình đứng dậy.
Hắn còn không có sức lực để tính toán với một học sinh. Nói đuổi học chỉ là ra oai phủ đầu đối phương, khiến cho cô nhóc ngoan ngoãn nghe lời.
Cô nhóc này vì nguyên nhân bẩm sinh nên từ nhỏ đã dùng đan dược, đan độc đã xâm nhập vào trong cơ thể, giống như gông cùm trói buộc kinh mạch. Muốn giải trừ loại chất độc này, cần cô nhóc hoàn toàn tín nhiệm.
Cho nên, hắn mới cố ý lạnh nhạt. Nếu cô học trò này có thể nghĩ thông suốt, quý trọng cơ hội lần này, thì hắn không ngại ra tay cứu chữa. Nếu cô không nghĩ thông được rồi không quý trọng, đối với Trương Huyền mà nói, cũng không tính là gì. Chẳng qua chỉ bớt đi một học sinh mà thôi. Chỉ cần hắn muốn thì tám ngày, mười bữa là có thể đào tạo ra một học viên có thực lực vượt xa cô nhóc này.
"Đan dược cho dù có độc nhưng cũng không quá nghiêm trọng. Bằng không, chức nghiệp Luyện Đan Sư này sẽ không có địa vị cao như vậy!"