Đã thấy cao nhân một lời không hợp ra tay đả thương người, một lời không hợp xoay người rời đi, không để ý tới thế tục.
Nhưng một lời liền bảo người ta bái làm thầy...
Người trung niên chớp mắt mấy cái.
Có thể tu luyện tới Tông Sư viên mãn, vậy thiên phú của ông ta không thể nào kém được. Nhưng ông ta cũng tự hiểu được rằng, bản thân cách cái danh thiên tài chân chính còn một khoảng xa.
Bản thân không phải là thiên tài, vậy mà đối phương vừa mở miệng lại muốn thu làm đệ tử...
Tình huống gì vậy?
"Không sai! Có phải ngươi đang nghi ngờ, vì sao ta vừa mở miệng lại muốn ngươi bái ta làm thầy?"
Trương Huyền khoát tay áo, ánh mắt mang theo vẻ thâm sâu và bình tĩnh.
"Thiên phú của ngươi không phải rất cao, thực lực cũng không là gì cả. Ta coi trọng ngươi ở điểm nào?"
"Tôi..."
Bị nói toạc ra tâm tư, sắc mặt người trung niên thoáng hiện ra vẻ xấu hổ.