Nghe hắn nói vậy, ánh mắt của Cổ Mục và Liêu Huân đều sáng rực như đèn pha ô tô.
"Lẽ nào sư thúc tổ muốn ra tay trấn áp con dã thú đó?"
Vị "sư thúc tổ" này chính là một nhân vật siêu cấp, thực lực đã vượt qua cảnh giới Chí Tôn viên mãn. Cho dù con dã thú này bơi ở trong dung nham, trông rất ngông cuồng, tự đại, nhưng chỉ cần ngài ấy ra tay, chắc chắn có thể đánh bại nó dễ dàng, thậm chí giết chết.
"Một con dã thú nhãi nhép mà thôi, không cần ta phải tự mình ra tay!"
Trương Huyền lắc đầu, trên mặt đầy vẻ khinh thường, nhưng trong lòng không ngừng trợn trừng mắt.
Hắn ra tay?
Đùa gì thế!
Đây chính là dã thú ở cảnh giới Chí Tôn viên mãn, cho dù là đấu ở trên bờ, hắn trốn còn chả kịp. Ở đó mà ra tay trấn áp...
Chỉ sợ rằng, nếu hắn thật sự bơi qua đó, vậy thì không phải là để giết chết nó, mà là dâng mình làm bữa ăn trưa ngon miệng cho nó mới đúng.
"Chuyện này..."
Hai người nghi ngờ.