Nhận trà xong, Trương Huyền lập tức rời đi.
Tiệc mừng thọ này, vốn hắn đâu có muốn đến. Nếu không phải nể mặt nhóm Hoàng Ngữ, đồng thời cũng muốn gặp tam sư một chuyến để hỏi thăm chuyện khí độc, thì ai thèm quan tâm Điền lão đó là ai chứ?
Ở đó mà tiệc mừng thọ, dẫu có là đám tang thì hắn cũng chẳng thèm tới nữa là.
Hiện chưa thể thỉnh giáo tam sư, nhưng với biểu hiện của họ, sắp tới nhất định sẽ đến tìm mình mà thôi, đến lúc đó hỏi cũng chẳng muộn.
Mà đã như vậy thì đã không còn lý do gì để nán lại nữa rồi.
Còn tại sao vừa rồi có thể nhìn ra khuyết điểm trong việc pha trà của Điền lão thì rất đơn giản, lúc vừa vào đại điện thì cụ ấy đang pha trà, thư viện cũng đã hình thành thư tịch tương ứng, hắn chỉ việc giở ra đọc là xong.
Nếu cụ già này không cố tình vẽ vời ra cho Lục Tầm tỉ thí với hắn, lại còn cố tình chơi xấu, cốt chỉ để cho hắn phải thua, vậy hắn đã chẳng thèm để tâm, và cũng chẳng lắm lời làm gì.
Muốn dùng Lục Tầm để vả mặt ta?