Lạch tạch!
Đang hãi hùng đến sống dở chết dở, đầu óc như muốn phát điên, bỗng cả hai trông thấy một cụ già sải bước đi đến.
Nhìn thấy người này, đám đông đều lộ vẻ cung kính, đồng loạt dạt ra hai bên, nhường lối cho cụ.
"Đây là… Nhân Nghĩa Cửu Thiên, Chương lão gia?" Trương Liêu không khỏi nuốt nước bọt.
"Nghe nói Chương lão gia đã trên 90 tuổi, 30 năm trước đã đạt đến cảnh giới Thông Huyền viên mãn… Đương nhiên, cụ ấy được mọi người tôn kính không phải vì tuổi cao, thực lực mạnh, mà là… cụ ấy từng là nhà giáo ưu tú ở học viện Hồng Thiên. Học trò của cụ trải khắp thiên hạ. Trong các cao thủ đang có mặt, gần một nửa đã từng là học trò của cụ ấy… Nhưng cụ ấy đến đây làm gì?"
Trương Mặc cứ há hốc miệng ra, giống như ngậm cả quả trứng vậy.
Vị Chương lão gia này, hai mươi năm trước đã hiếm khi xuất hiện ở chốn đông người. Bệ hạ Thẩm Truy gặp mặt, còn phải gọi cụ ấy là thầy. Cụ ấy chạy đến chỗ này làm gì chứ?