"Danh Danh… Danh Sư?"
Đỗ Viễn run cầm cập.
Vương quốc Thiên Huyền chỉ là một trong những vương quốc thuộc hàng tôm tép, không có Danh Sư tọa trấn, đây là một sự thật mà ai ai cũng biết. Từ bao giờ mà lại xuất hiện một vị Danh Sư rồi, còn bảo lão này làm quản gia nữa?
Khó trách Lăng Thiên Vũ cam tâm tình nguyện đứng chờ nguyên một đêm, gặp lão ta còn tỏ vẻ khép nép, khúm núm như vậy…
Cho dù chủ nhân đang sống bên trong phủ đệ chỉ là một Danh Sư một sao - cấp thấp nhất trong hệ thống, nhưng đó cũng đã là một sự tồn tại mà cả bệ hạ Thẩm Truy cũng chẳng dám xem thường.
Kiểu người này, đừng nói là bắt Lăng Thiên Vũ chờ một đêm, dẫu có chờ nửa năm cũng tuyệt không dám phản đối.
Thậm chí cả ông nội của mình mà biết được, chắc chắn cũng sẽ vội vàng chạy đến bái kiến, và ăn nói cũng chẳng dám thừa lời.
Danh Sư nghiền một nước, một câu nặng ngàn vàng!
Đây chính là lời để mô tả tầm vóc của cái danh xưng đó!