"Là mình?"
Tôn Đào phấn khích siết chặt nấm đấm, lướt mắt nhìn hai người còn lại, đầu ngẩng cao, trông vô cùng ngạo nghễ.
Qua được hai vòng khảo hạch, thân phận học đồ chẳng khác nào chuyện ván đã đóng thành thuyền.
Mặc kệ tên Tôn Đào đang không ngừng "tự kỷ", nghe thấy mình không đỗ, Trương Huyền không khỏi chau mày.
Không lý nào chứ.
Hắn dùng thư viện Thiên Đạo để kiểm tra hết rồi, không thể sai sót được, sao lại không qua?
"Thưa hai vị Luyện Đan Sư, xin hỏi tôi đã sai ở chỗ nào?"
Trương Huyền không kiềm chế được mà bước đến hỏi.
"Gì đó? Ngươi định chất vấn việc chấm bài của hai vị đại nhân à? Sai thì thôi, chắc chắn là không nhận ra món dược liệu nào đó, hoặc là viết nhầm!"
Tôn Đào đứng chặn trước mặt hắn, phất tay áo, lên giọng dạy đời, "Về học tập thêm đi, lý luận là lý luận, mà thực tiễn là thực tiễn. Lý luận dẫu có tốt, mà chẳng nhận biết được dược liệu thì cũng không thể thành học đồ luyện đan được đâu!".