Một người luôn có vẻ lạnh lùng như Thẩm Bích Như mà nghe xong cũng phải cười khẽ.
Cái chiêu chửi người ta bằng cách nói quanh này, ở trái đất thì bình thường lắm, nhưng ở đây thì lại cực kỳ mới mẻ.
Thấy biểu cảm của nữ thần, Thượng Bân mới nhận ra mình vừa bị đem ra làm trò hề, sắc mặt lúc tái lúc đỏ. Có điều đang ở trước mặt nữ thần, gã phải giữ phong độ, không dám động tay chân với Trương Huyền ngay.
"Sao, ta nói có gì sai à?" Cố nén cơn tức giận, Thượng Bân cười nhạt: "Trình độ của ngươi thế nào, cả học viện này không ai không biết! Tên mập này cũng đến lớp của ta lúc nãy. Mập như con heo không nói, lại còn chỉ biết mỗi phòng ngự, còn lại chẳng biết gì ráo! Chưởng lực chỉ vẻn vẹn có 15 cân! Thi khảo hạch đầu vào, không đứng chót thì cũng áp chót, chẳng phải rác rưởi thì là gì?"
Tuy không thể trực tiếp ra tay dạy dỗ Trương Huyền, những cũng có thể dùng ngôn từ để đả kích đối phương.
"Đứng bét kỳ thi khảo hạch đầu vào?" Trương Huyền chỉ nhìn thấy huyết mạch Long Tê, chứ đâu biết còn có chuyện này, bởi vậy hắn quay đầu nhìn tên nhóc mập.
"Ai nói đứng bét?" Cậu nhóc mập gân cổ lên cãi lại, sau đó lại gãi đầu ngượng ngùng: "Chẳng qua là em thi được… hạng 9997 mà thôi!"
"Hạng 9997? Vậy còn 'mà thôi'" nữa chứ?" Trương Huyền thấy xây xẩm mặt mày, xém nữa là ói máu.
Mỗi năm học viện Hồng Thiên chiêu sinh 10.000 học viên, tuy số lượng nhiều đến thế, nhưng bao giờ cũng có mấy học viên vì lý do nào đó không đến báo danh. Hạng 9997, đã chẳng khác gì đứng bét rồi đó ông nội!
Hơn nữa, thứ hạng thấp như vậy, ông còn mặt mũi nào mà gân cổ lên cãi lại chớ.
Trương Huyền cũng muốn quỳ.
"Lẽ nào ngươi không kiếm được học trò, nên chỉ cần là học viên thì nhận hết đấy chứ?" Thượng Bân lại cười khảy, phất tay áo một cái, bộ dạng cực kỳ cao ngạo: "Ta thì có đặt ra một yêu cầu rõ ràng, xếp hạng ngoài 500 vị trí đầu thì tuyệt đối không nhận! Thầy đội sổ, học trò đội sổ… xứng đôi quá đi chứ! Ha ha!"
"Nói xong chưa?" Trương Huyền chỉ lắc đầu với những lời mỉa mai của đối phương: "Nếu nói xong, thì ngươi đi được rồi đó!"
Vừa rồi hắn đã xem ghi chép trong thư viện Thiên Đạo, cậu nhóc mập này là tán tu, không tu luyện theo công pháp bài bản, bởi vậy không biết mấy chiêu võ là chuyện bình thường. Chỉ cần tìm cách để kích hoạt huyết mạch Long Tê của cậu ấy, thì tu vi sẽ tăng lên thần tốc.
"Ngươi…"
Nếu là người khác, bị mỉa mai như vậy, chắc chắn đã tức đến phát run, giận đến phát cuồng từ lâu. Ấy vậy mà thằng khốn trước mặt mình thì chẳng mảy may bận tâm. Mấy câu đả kích vừa rồi của Thượng Bân giống như cú đấm nện lên gối bông vậy. Sắc mặt của gã theo đó càng khó coi hơn.
"Đúng là, gỗ mục thì không thể khắc!" Cười gằn một tiếng, Thượng Bân quay qua nói với Thẩm Bích Như: "Cô Bích Như, chúng ta đi thôi, đứng lâu với cái đám rác rưởi này, sớm muộn cũng bị lây mùi mất!"
Nghe thấy lời chế nhạo của Thượng Bân, đôi mày phượng của Thẩm Bích Như khẽ chau lại. Cô không bỏ đi theo gã, mà quay qua nói: "Thầy Trương Huyền!"
Tiếng nói thánh thót tựa oanh vàng, mang lại cho người ta cảm giác rất khác biệt.
"Vâng?" Không ngờ cô giáo đẹp nhất học viện lại chủ động bất chuyện với mình, Trương Huyền thoáng bất ngờ.
"Tuy lần trước thầy… thi khảo hạch giáo viên đạt thành tích không tốt lắm, nhưng cũng đừng vì vậy mà cam chịu không cầu tiến. Nếu cố gắng thì vẫn có thể tốt hơn mà." Thẩm Bích Như gật đầu.
Theo cô ấy, Trương Huyền thu nhận một học trò kém như thế, rõ ràng đã mất hy vọng với chính mình, tự để cho mình sa ngã.
Đối diện với người đã từng theo đuổi mình, dù cô có vô tâm thì cũng không muốn đứng nhìn người ta tiếp tục sa ngã.
"Cảm ơn đã nhắc nhở." Biết người ta thực lòng muốn tốt cho mình, nên Trương Huyền cũng gật đầu giải thích: "Học trò này, tuy hiện tại chẳng biết gì hết, nhưng ai dám đảm bảo đó không phải là viên ngọc thô? Chỉ cần dạy dỗ đàng hoàng, chưa chắc sẽ không có lúc tỏa sáng!"
"Vâng!"
Thẩm Bích như chẳng nói gì thêm, dời gót bước đi.
Đối với giải thích của Trương Huyền, cô chỉ xem như đó là một câu lấy cớ mà thôi. Người đã béo, tuổi lại lớn như vậy mà vẫn chưa được học hành có hệ thống, thành tựu sau này ắt sẽ có giới hạn.
"Đáng ghét!"
Thấy nữ thần của lòng mình lại đi nói chuyện với gã thầy bét nhất học viện, lại còn động viên hắn ta, vẻ mặt Thượng Bân trở nên cực kỳ hung tợn, lửa giận bừng lên trong lòng. Gã lạnh lùng gườm Trương Huyền một cái, rồi bước vội theo nữ thần.
"Bích Như, sau này cô bớt tiếp xúc với hạng người này đi, hắn sẽ ảnh hưởng đến khí chất hoàn mỹ của cô đấy…"
"Thầy Thượng, hôm nay ta hơi mệt, muốn về nghỉ ngơi, mong thầy đừng đi theo nữa…"
Thượng Bân chưa nói xong, thì Thẩm Bích Như đã quay lưng bỏ đi.
"Đáng ghét, quá đáng ghét! Trương Huyền, ngươi đợi đó. Nhất định ta sẽ cho ngươi biết tay."
Nhìn nữ thần đi xa dần, mãi cho đến lúc mất dạng, cơn tức giận của Thượng Bân đều trút hết lên đầu Trương Huyền.
Gã ta nghĩ, nếu không gặp phải thằng khốn xúi quẩy kia, thì nữ thần nhất định sẽ đi ăn tối với gã, chứ sao lại bỏ đi được?
........
"Đã bái ta làm thầy, thì cũng nên biết lớp học của ta ở đâu."
Thấy hai người kia đã đi khỏi, Trương Huyền cũng chẳng bận tâm nữa, mà gọi cậu nhóc mập một tiếng.
"Dạ vâng!" Nhóc mập vội vàng đứng dậy, cười híp mắt nói: "Thưa thầy, bây giờ trò đã là học sinh của thầy, thế thầy có thể cho trò biết, thầy là vị thầy nào trong học viện không ạ?"
Nghe thấy câu hỏi này, Trương Huyền bất giác ôm trán.
Hóa ra cái thằng nhóc này, vừa rồi thấy có thầy giáo nhận là bái luôn. Đến bây giờ mình là ai mà vẫn chưa biết.
"Ta tên Trương Huyền!" Trương Huyền đáp.
"Thầy Trương Huyền? Chính là… thầy Trương Huyền đứng bét và bị 0 điểm trong kỳ thi khảo hạch giáo viên…" Bây giờ nhóc mập mới biết rốt cuộc mình đã bái ai làm thầy, các múi mỡ trên người không ngừng run rẩy, đôi môi tự động co giật, giống như sắp khóc đến nơi.
"Chính là ta đó." Trương Huyền gật đầu.
"Á… là… là thầy Trương Huyền đó!" Cậu nhóc mập gãi đầu: "Thầy thấy đó, thực lực của trò kém cỏi, cũng không được lanh lợi, còn khá mập nữa. Hay là… thầy rút tên trò ra khỏi lớp đi!"
"… …" Trương Huyền đơ lưỡi.
"Thưa thầy, trò nói thật lòng đấy. Khi nãy hai vị giáo viên kia cũng đã nói rồi, nêu không rút tên trò, thì danh tiếng của thầy sẽ bị ảnh hưởng, trò sợ mình sẽ làm liên lụy đến thầy…" Cậu nhóc mập nói tiếp.
"Ta không sợ liên lụy! Còn nữa, đã xác nhận thân phận trên ngọc bài rồi, thì ta báo cho cậu biết, sống là học trò của ta, chết cũng là học trò của ta, đừng có phí lời nữa!" Trương Huyền xua tay thật mạnh.
"Trò…" Mặt cậu nhóc nhăn như khỉ ăn ớt, sắp khóc đến nơi rồi.
Thực lực cậu ấy kém, nên muốn bái một giáo viên giỏi, để tiền đồ sau này khá khẩm hơn. Nằm mơ cũng không ngờ, đội sổ lại dính ngay đội sổ…
Cuộc đời mình sao mà khổ thế này…
"Được rồi, đây chính là lớp học của ta. Bây giờ đi lĩnh chăn gối, nhớ là ngày mai lên lớp đấy!" Trương Huyền hắng giọng dặn dò.
"Lớp này ấy ạ…" Thấy quy mô của lớp học, cậu nhóc mập lại muốn khóc lần nữa.
Những nơi cậu ấy tham gia khảo hạch trước đây, đều rộng lớn hơn nhiều. Lớp học nhỏ như vậy, e là cũng chứa không được mấy người.
"Thưa thầy, nếu… mai mà trò không đến, thầy có khai trừ trò không?" Trong lòng cậu nhóc mập vẫn còn ôm ảo tưởng.
"Khai trừ? Không đời nào, nhưng ta sẽ ném ngươi xuống cái hồ khi nãy ngươi định tự tử, làm mồi cho rùa." Trương Huyền nói rất nghiêm túc: "Chẳng phải ta đã nói rồi sao, sống là học trò của ta, chết cũng là học trò của ta. Yên tâm đi, ta sẽ chôn cất ngươi tử tế, làm trọn bổn phận của người thầy."
"Thưa thầy!" Trương Huyền chưa nói hết, thì đã bị nhóc mập cắt ngang, đôi mắt cậu ta rất trịnh trọng, và kèm theo cả sự kiên trì không thể lay chuyển: "Ngày mai lên lớp lúc nào ạ? Trò sẽ đến sớm, quét dọn lớp học! Tìm được một thầy giáo tốt như thầy, là niềm vinh hạnh của trò! Sau này, bất luận là ai tìm đến, trò cũng sẽ từ chối quyết liệt, đồng thời sẽ chửi thẳng vào mặt họ…"
"… …" Trương Huyền lại nghẹn lời.
Vốn cứ ngỡ bản thân đã đủ vô sỉ rồi, không ngờ đã nhận được một đứa học trò, còn vô sỉ gấp bội!
(*Công pháp: phương pháp luyện công)
Chật vật mãi mới dứt ra khỏi cậu nhóc mập nhì nhằng kia, sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, Trương Huyền ngao ngán nhận ra, mặt trời đã chếch về Tây, trời sắp tối mất rồi.
"Xem ra, chỉ có năm học viên!" Trương Huyền lắc đầu.
Hôm nay là ngày sau chót để thu nhận học trò, đến thời điểm này, xem như đã hoàn toàn chấm dứt.
Vốn cứ ngỡ chẳng nhận được người nào, không ngờ lại được năm. Đối với một kẻ đội sổ như hắn, thì đây quả là một thành tích không tồi.
Đóng cửa phòng học, Trương Huyền đi về chỗ ở dựa vào phương hướng trong kí ức.
Là một thầy giáo trong học viện, hắn có một phòng kí túc riêng, có điều phòng bé tẹo, chỉ khoảng mười mấy mét vuông.
Thoáng một cái đã về đến phòng, đẩy cửa bước vào, vừa nhìn cảnh tượng trong phòng thì hắn không khỏi thở dài.
Không thể không nói, tiền thân đúng là quá thảm, phòng nhỏ chưa nói, nhưng lại còn khá ẩm thấp, chăn chiếu đều đã mốc từ lâu. Thực lòng không biết thằng cha ấy trước đây làm sao ngủ được.
"Thôi tạm gác đó. Mai phải phải lên lớp rồi, hôm nay cần phải tìm hiểu rõ về tu vi, sau đó luyện thử xem sao!"
Dù sao lúc này chưa thấy đói, Trương Huyền dựa vào phương pháp tu luyện trong kí ức, ngồi xếp bằng trên giường.
Là một kẻ xuyên không, tuy trong đầu có kế thừa kí ức của tiền thân, coi như không xa lạ với chuyện tu luyện, nhưng nghĩ tới việc mình có thể mỗi lúc một mạnh hơn thì trong lòng hắn vẫn thấy cực kỳ phấn chấn.
Hiện tại đã thu nhận học trò đâu vào đó rồi, cũng đến lúc phải củng cố thực lực bản thân. Bất luận thế nào, ở thế giới này, thực lực mới là thứ quan trọng nhất.
Tuy thư viện Thiên Đạo có thể lập tức chỉ ra khuyết điểm, mệnh môn của người khác, nhưng cũng chỉ dễ dàng công phá được đối thủ thường thường. Nếu là người mạnh hơn bản thân quá nhiều thì dẫu cho có nắm được điểm yếu, cũng chẳng theo kịp tốc độ của người ta, chứ đừng nói là làm bọn họ bị thương. Không khéo, còn bị người ta xem như chuột bạch, mổ xẻ ra để nghiên cứu.
Cho nên, thư viện Thiên Đạo lợi hại đấy, nhưng cũng không phải bảo bối vô địch. Muốn trở nên mạnh mẽ, thì không ngừng tu luyện mới là con đường đúng đắn nhất!
"Công pháp mà tiền thân tu luyện có tên là Hồng Thiên Cửu Trọng Quyết! Là công pháp do người khai sáng học viện Hồng Thiên sáng tạo ra, tổng cộng có chín tầng, đối ứng với chín trọng cảnh giới của võ giả!"
Trương Huyền hồi tưởng lại công pháp được ghi nhớ trong đầu.
Hồng Thiên Cửu Trọng Quyết, là một trong những công pháp được tu luyện nhiều nhất trong học viện Hồng Thiên.
"Trong toàn bộ giáo viên của học viện hiện giờ, thực lực của mình là kém nhất!"
Trong học viện, hầu như tất cả các giáo viên đều đã lên đến tứ trọng rồi, chỉ còn mỗi hắn là ở tam trọng, nên nhất thiết phải nhanh chóng tu luyện.
Dựa vào phương pháp hô hấp trong kí ức, Trương Huyền tập trung tinh thần cao độ.
Ngay lập tức, trước mặt hắn giống như hiện ra vô số những hạt ánh sáng li ti, chầm chậm hít vào rồi thở ra, chân khí trong đan điền cũng dần trở nên hùng hậu.
Không biết tu luyện được bao lâu rồi, lúc mở mắt ra Trương Huyền không khỏi lắc đầu.
"Như vậy thì quá chậm."
Dù hắn kế thừa ký ức của tiền thân, nhưng vẫn có ý thức của một người trái đất. Bảo hắn ngồi không một chỗ mà tu luyện kiểu này, vẫn khá là khó khăn.
Đặc biệt là nhìn quá trình ngưng tụ chân khí, hắn lại càng cảm thấy bất lực hơn.
Ngưng tụ chân khí, chính là gom góp từng hạt linh khí li ti lại, tiến hành nén chặt, giống như tích lũy từng giọt nước đợi ngày thành sông vậy.
Công trình này quá khổng lồ, có một số người tu luyện kiên trì không bỏ một ngày nào, phải mất ba năm mới có thể lấp đầy đan điền, đột phá lên cảnh giới cao hơn.
Đây phải gọi là công phu nhỏ nước xuyên thủng đá.
Bao nhiêu năm trời cứ phải tu luyện chán như con gián vầy mãi sao?
Chi bằng giết hắn đi còn hơn!
"À, đúng rồi! Hồng Thiên Cửu Trọng Quyết, tuy là công pháp thịnh hành nhất ở học viện Hồng Thiên, nhưng đâu phải là công pháp mạnh nhất. Mình hoàn toàn có thể để cho thư viện Thiên Đạo tìm ra khuyết điểm, rồi tìm cách chỉnh sửa lại, một khi chỉnh đúng rồi, thì có khi nào chuyện tu luyện trở thành 'làm chơi mà ăn thật' không nhỉ?"
Trong đầu Trương Huyền chợt trào ra ý nghĩ này.
Công pháp tu luyện phân chia mạnh yếu, công pháp mạnh thì tiến nhanh, công pháp yếu thì tiến chậm. Liệu có phải công pháp mạnh cũng có ít khuyết điểm hơn không?
Nếu là người khác thì không thể nào cải tiến công pháp, nhưng hắn thì khác. Có được thư viện Thiên Đạo trong tay, hắn hoàn toàn có thể nhờ thư viện tìm ra khuyết điểm, sau đó tìm cách sửa đổi, khi nào tạo ra được một bộ công pháp mà cả thư viện cũng chẳng tìm thấy khuyết điểm, biết đâu tu luyện sẽ trở nên dễ dàng, tiến bộ thần tốc?
Nghĩ là làm, Trương Huyền đứng dậy, cầm quyển Hồng Thiên Cửu Trọng Quyết mình đang luyện trong phòng lên, mở ra đọc.
Vù!
Đúng như dự liệu, thư viện trong đầu thoáng rung động, lập tức xuất hiện một quyển sách có tên tương đồng.
Nhẹ nhàng mở ra, đúng là bên trong có chép khuyết điểm của Hồng Thiên Cửu Trọng Quyết, dày đặc như nêm, có đến hơn một ngàn khuyết điểm!
"Vừa nãy mình đã tu luyện cái công pháp này?" Trương Huyền ngạc nhiên.
Chính mình mới tới tam trọng, mà đã lắm kẽ hở thế này sao? Quá đắng mà!
Chuyện này chả khác gì ăn rau đầy sâu bọ, chưa luyện đến mức hư người cũng đã lợi hại lắm rồi.
"Công pháp khác thì sao nhỉ?"
Thân làm thầy giáo, trong phòng cũng có không ít thư tịch, "Tứ Tôn Bảo Điển", "Chư Thiên Kinh Mạch Công", "Liên Hoa Trùng Huyệt Kình"… Lấy bừa ra một quyển đọc thử, thư viện liền hình thành quyển sách tương ứng, ghi chép đủ loại khuyết điểm của công pháp, phần lớn là hơn ba ngàn chỗ.
Còn đáng sợ hơn cả Hồng Thiên Cửu Trọng Quyết!
"Thế này… muốn tìm ra phương pháp chính xác, chẳng phải sẽ chết vì mệt trước sao?" Đọc một hồi, Trương Huyền muốn điên luôn.
Một quyển bí tịch, có hơn ngàn khuyết điểm, hoàn toàn không biết phương hướng chính xác nơi nào. Đây cũng giống như đứng trước muôn ngàn nẻo đường, mỗi nẻo đường lại có ngàn nhánh rẽ. Tuy đã có thư viện Thiên Đạo xác nhận giùm có chính xác hay không, nhưng muốn tìm ra một con đường chính xác nhất, chắc cũng chết vì đuối sức mất.
"Hiện tại tu vi của mình đã đến cảnh giới Chân Khí tam trọng viên mãn của võ giả, còn một chút nữa là có thể đột phá. Chỉ cần tìm ra khuyết điểm liên quan đến giai đoạn này trong bí tịch, tìm cách sửa chữa là được rồi!"
Thấy tầng thứ 3 của Hồng Thiên Cửu Trọng Quyết có quá nhiều khuyết điểm, muốn lần mò từng điểm một thì chắc chắn không thể làm nổi trong thời gian ngắn, Trương Huyền đành lật tới trang cuối cùng của quyển bí tịch.
Toàn bộ tầng thứ ba của võ giả, bắt đầu tu luyện thì rất phiền phức, nhưng bước sau cùng này lại rất đơn giản.
Quả nhiên, trang này chỉ có mười khuyết điểm.
"Cách cảm ngộ linh khí sai lầm; cách khống chế linh khí rời khỏi cơ thể sai lầm; cách tụ tập linh khí đả thông mạch Dương Duy sai lầm…"
Mười khuyết điểm, ghi chép vô cùng tường tận.
Thư viện Thiên Đạo chỉ chỉ ra sai lầm, chứ không đưa ra phương pháp giải quyết, muốn tìm ra con đường chính xác, cũng chẳng dễ dàng như tưởng tượng.
"Phải rồi, vừa rồi trong mấy quyển sách cũng có phương pháp để võ giả cảnh giới tam trọng đột phá, hình như điểm sai lầm cũng khác biệt nhau!"
Nhớ tới mấy quyển bí tịch vừa xem khi nãy, Trương Huyền bỗng lóe lên một ý tưởng, hắn lập tức lật ra đoạn đột phá cảnh giới Chân Khí.
Quả nhiên giống như trong kí ức, tất cả đều có những sai lầm khác nhau.
"Chỗ nào không đánh dấu sai, thì có nghĩa là đúng…" Mắt Trương Huyền lóe sáng, tìm giấy bút, tổng hợp mấy quyển bí tịch, chép ra những chỗ chính xác trước. Chẳng mấy chốc, một phương pháp tu luyện mới đã hiện ra trước mắt.
"Thử xem cái này có còn sai nữa không!"
Trương Huyền mỉm cười, cầm đoạn bí quyết vừa viết ra lên, thư viện Thiên Đạo lại rung một cái, xuất hiện một quyển sách tương ứng. Lần này, chỉ còn một khuyết điểm.
Lại mày mò thêm hồi lâu, sửa lại cái khuyết điểm ấy, dùng thư viện kiểm tra lại, đúng là khuyết điểm đã được bổ khuyết, hoàn toàn không còn sai sót.
"Đây là phương pháp chính xác nhất để đột phá tầng thứ ba của võ giả! Thử xem!"
Nhìn nội dung do mình viết ra, Trương Huyền gật gù sung sướng, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, bắt đầu tu luyện.
"Thả lỏng toàn thân, mở lỗ chân lông ra, tưởng tượng giống như mình đang ngâm người trong một chiếc bồn tắm chứa đầy linh khí, mỗi lỗ chân lông là một sinh mệnh hoàn chỉnh, hít thở tự do…"
Xì xì xì!!!
Tu luyện theo phương pháp này, lúc ban đầu Trương Huyền vẫn còn chưa quen, nhưng chẳng bao lâu sau, lập tức cảm thấy linh khí xung quanh tụ xuống như nước trút. Mỗi lỗ chân lông đều đang hấp thụ linh khí ào ạt. Dù rằng lượng hấp thụ rất nhỏ bé, nhưng huy động toàn bộ lỗ chân lông trên cơ thể cùng hấp thụ, thì tốc độ nhanh đến đáng sợ.
Linh khí giống như trăm sông tụ hội, tạo thành một dòng chảy khổng lồ trong cơ thể, rót thẳng đến đan điền.
Rắc rầm!
Khí hải bùng nổ, lớp rào cản vốn dĩ chỉ còn một bước nữa là có thể đột phá đã thình lình nổ tung. Chân khí trào ra từ trong đan điền, chảy khắp thân thể, thấm nhuần từng gân thịt, xương cốt, mang lại cho người ta cảm giác sung sướng, thoải mái.
Võ giả tứ trọng, cảnh giới Bì Cốt!
"Quá… quá nhanh!" Trương Huyền trợn tròn đôi mắt.
Theo ghi chép trong Hồng Thiên Cửu Trọng Quyết, cảnh giới hiện tại của hắn, nếu như muốn đột phá thì phải mất ba đến năm tháng, thậm chí nếu không gặp được cơ duyên, thì cũng không thể thành công. Sửa chữa công pháp, khiến nó không còn khuyết điểm, thì mất bao nhiêu thời gian?
Mười phút? Năm phút?
E là còn chưa tới ba phút, đã đột phá thành công!
Chuyện này…
Hơn nữa, tuy chỉ sửa chữa phương pháp đột phá cảnh giới tam trọng viên mãn, nhưng chân khí vừa thu gom được vô cùng thuần khiết, mạnh mẽ hơn linh khí hắn tu luyện trước đó rất nhiều!
Nếu nói chân khí hắn tu luyện trước đây đục ngầu như nước bùn, thì bây giờ đã tinh khiết như nước suối, mang lại cho người ta cảm giác không chút tạp chất, trong suốt như gương.
Chân khí được chia làm ba đẳng cấp: thượng, trung và hạ, trong mỗi đẳng cấp lại phân chia làm ba mức. Phẩm chất càng cao thì càng tinh khiết, tu luyện sẽ càng tiến xa hơn! Chân khí của hắn trước đây ngầu đục, chắc là loại kém nhất trong ba mức hạ đẳng.
Hiện tại, chân khí ngưng tụ được trong suốt vô ngần, e rằng đã là chân khí thuộc một trong ba mức thượng đẳng!
"Chẳng phải… muốn tu luyện ra chân chí thượng đẳng, cần phải luyện công pháp cấp Thần, cấp Thánh gì đó sao?
Công pháp tu luyện, nếu phân loại có thể chia thành năm cấp: Thần, Thánh, Linh, Quỷ, Phàm. Trong mỗi cấp lại chia ra bốn bậc nhỏ gồm Hạ, Trung, Thượng và Đỉnh Cấp.
Căn cứ vào cách nói của những người tu luyện, muốn luyện được chân khí thượng đẳng, thì ít nhất phải có công pháp từ cấp Thánh trở lên mới làm được.
Hồng Thiên Cửu Trọng Quyết chỉ là công pháp thượng phẩm trong cấp Phàm - cấp thấp nhất, sao lại có thể tu luyện được ra loại chân khí có phẩm chất này?
"Là thư viện Thiên Đạo!" Trương Huyền siết chặt nắm đấm.
Tuy hắn dùng Hồng Thiên Cửu Trọng Quyết làm nền tảng tu luyện, nhưng trên thực tế thì đã loại trừ toàn bộ sai lầm của nó, dựa vào con đường chính xác nhất để tu luyện, vì vậy mới có thể ngưng tụ được chân khí thượng đẳng.
Xem ra… những gì thư viện Thiên Đạo ghi chép đều hoàn toàn chính xác. Hồng Thiên Cửu Trọng Quyết còn cách sự hoàn mỹ xa lắm!
"Có thư viện Thiên Đạo giúp đỡ, phải chăng bản thân mình cũng có thể viết ra một bộ công pháp tu luyện cấp Thánh, thậm chí cấp Thần?
Đôi mắt Trương Huyền lóe sáng.
Kommentar absatzweise anzeigen
Die Absatzkommentarfunktion ist jetzt im Web! Bewegen Sie den Mauszeiger über einen beliebigen Absatz und klicken Sie auf das Symbol, um Ihren Kommentar hinzuzufügen.
Außerdem können Sie es jederzeit in den Einstellungen aus- und einschalten.
ICH HAB ES