Thủy An Lạc cúi đầu cắn môi, bàn tay được Sở Ninh Dực nắm lấy lại càng siết chặt.
"Lạc Lạc, ngoại trừ thân phận là anh trai kế của em, em có biết anh còn là ai không ?" Lạc Hiên đột nhiên lên tiếng, định dùng khoảng thời gian đi đường này để nói qua chuyện quá khứ với bọn họ một lần.
"Không biết." Thủy An Lạc gắt gỏng nói.
"Anh là em họ của em, mẹ của anh Long Man Việt là chị ruột của mẹ em." Lạc Hiên bình thản nói, như thể đang thuật lại một sự thật vậy.
Thủy An Lạc ngẩng phắt lên, trong đầu hiện lên vô số các thể loại kịch bản máu chó.
"Thế, thế mẹ anh đâu?" Thủy An Lạc sững ra trong chốc lát, câu duy nhất cô có thể thốt ra chính là câu này.
Hai chị em cùng yêu một người?
Ôi mẹ ơi! Tệ hại chết đi được!