Sáng sớm mặt trời lên, một chiếc xe tiến vào biệt thự Bùi gia, một vị tri thức nho nhã vận âu phục bước xuống xe.
"Dương giáo sư, không nghĩ tới ngài sẽ tự mình đến đây."
Bùi Đông Minh đứng ở trong sân, hiển nhiên thoáng mừng rỡ.
Vị giáo sư trung niên cười ha ha nói: "Bùi Tổng, tôi đương nhiên phải tự mình đến đây bàn chuyện trọng điểm của chúng ta rồi."
Trên mặt Bùi Đông Minh hiện ra một vệt cười bất đắc dĩ, lập tức nghiêm túc nói: "Nói đến xấu hổ, xí nghiệp gia đình tôi là loại luôn giữ khuôn phép truyền thống, thế mà lại dạy dỗ không tốt đời sau, còn phải làm phiền Dương giáo sư ngài đến đây."
Dương giáo sư vung vung tay: "Nào có nào có."
...
Ngay lúc hai người khách sáo bắt chuyện ở trong sân, cửa phòng khóa chặt trên lầu từ từ mở ra.
Mỗi sáng sớm đều là lúc trong biệt thự ồn ào náo nhiệt nhất, những người giúp việc quét tước dọn dẹp, lầu trên lầu dưới chạy liên tục.