Nguyên Mộng hậm hực cười một tiếng, phủ nhận.
"Không có gì."
Oa, cô nhóc đáng yêu như vậy, thật sự muốn trưởng thành có thể làm con dâu của cô.
Chẳng qua, hình như hiện tại chỉ có thể nghĩ lại, nói cũng không thể nói, bằng không nhất định Phó Hàn Tranh sẽ trở mặt thành thù với bọn họ.
Phó Thời Khâm một tay bế cháu gái bảo bối đi, Điềm Điềm nhà bọn họ mới nhỏ như vây đã có ý đồ lên người cô bé, cửa cũng không có đâu.
Cố Vi Vi giao Hữu Hữu cho Phó Hàn Tranh bế, cúi người xuống chào hỏi với Tiểu Nguyên Bảo đã cao hơn rất nhiều.
Sau đó, lại đến cho Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên mỗi người một cái ôm.
"Vất vả cho các cậu, đi xa như vậy đến đây."
"Hôn lễ của cậu, đi xa cũng phải tới." Hai người từ đáy lòng nói.
"Cảm ơn." Cố Vi Vi mỗi tay khoác tay một người, cười nói:
"Đi thôi, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi chỉ chờ các cậu đến thôi."