Phó Hàn Tranh nhớ kỹ từng lời dặn dò của Hà Trì, anh nhìn thoáng qua vết máu trên mặt Cố Vi Vi.
"Có thể lau vết máu trên mặt cô ấy không?"
"Có thể, nhưng động tác phải rất nhẹ nhàng, dùng khăn ướt để lau." Sau khi nói xong, Hà Trì ngáp một cái, chuẩn bị đi ngủ một lúc.
Anh ta phải tập trung tinh thần làm một ca phẫu thuật dài, cả người như muốn hỏng.
Phó Thời Dịch đi lấy một chậu nước ấm đến, sau khi làm ướt khăn và vắt khô, liền đưa cho Phó Hàn Tranh.
Phó Hàn Tranh nhận lấy, nhẹ nhàng thấm nước lên vết máu trên mặt cô, một lúc sau anh mới cẩn thận lau sạch sẽ vết máu.
Phó Thời Khâm đợi anh làm xong mới nhẹ giọng hỏi.
"Lúc chị dâu bị bắn, có rất ít người chứng kiến, bây giờ chúng ta còn chưa tìm ra được manh mối nào có giá trị, anh có nhìn thấy hung thủ không?"
Sắc mặt Phó Hàn Tranh lạnh lẽo như băng: "Không nhìn thấy, hung thủ là do ông cụ Cố sắp xếp."
"Không phải ông ta đã chết rồi sao?" Phó Thời Khâm kinh ngạc nói.