Phó Thời Khâm chạy đến bên ngoài phòng cấp cứu của bệnh viện, nhìn thấy bàn tay anh cả tràn đầy máu tươi, sắc mặt trắng bệch đứng ở bên ngoài phòng cấp cứu, cả người mất hồn mất vía.
" Anh."
Một lúc lâu sau, Phó Hàn Tranh lấy lại tinh thần, liếc thoáng qua anh ta, sau đó lại khẩn trương nhìn chằm chằm vào đèn phẫu thuật.
Anh luôn nói sẽ bảo vệ cô, thế nhưng lúc cô gặp nguy hiểm, anh lại không ở bên cạnh cô.
Quá khứ là vậy, bây giờ cũng thế, giây phút khi nhìn thấy cô trúng đạn ngã xuống trước mặt mình, anh còn cảm thấy đau khổ và tuyệt vọng hơn khi bản thân mình bị trúng đạn.
Phó Thời Khâm đứng ở bên cạnh anh, anh ta muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh ta cũng biết, hiện tại trạng thái này của anh cả, chỉ sợ hỏi cũng như không.
Lúc này tâm trí anh đang đặt ở trong phòng phẫu thuật, đâu có tâm tư nghĩ đến chuyện này.
Anh ta đang lo lắng đứng ngồi không yên, Phó Thắng Anh, Carman Dorrance và Lenine cũng đi đến.
"Sao rồi?"