Phó Hàn Tranh nhìn dáng vẻ ủ rũ của cô, nhíu mày nói.
"Em có thể ở lại đây nghỉ ngơi đến tối, buổi tối anh sẽ đưa em về."
"Mẹ và bà nội muốn đến miếu, một mình cha không trông được Hữu Hữu và Điềm Điềm." Cố Vi Vi vừa nói, vừa thay giày, thúc giục anh đưa cô trở về.
Phó Hàn Tranh không lay chuyển được cô, anh lái xe đưa cô về, nhìn thấy cô ngồi trên ghế lái phụ, thỉnh thoảng còn xoa eo.
"Em chắc chắn em về nhà với dáng vẻ này còn có thể trông được hai đứa nhỏ ư?"
"Anh còn nói, em như này còn không phải là do anh hại." Cố Vi Vi tức giận nói.
Loại chuyện này nếu thích hợp chính là hưởng thụ, quá độ chính là tra tấn.
Phó Hàn Tranh nhìn thẳng về phía trước, nói rất chính đáng.
"Khoảng thời gian gần đây anh cấm dục quá lâu, hơi mất khống chế."
Từ lúc sang Italia, cô quá mức lo lắng cho tình hình sức khỏe của Carman Dorrance, anh nào dám nhắc đến loại chuyện này.