Bởi vì Điềm Điềm đến, hiển nhiên Phó Hàn Tranh lại mất cơ hội ôm vợ.
Sau đó, ban đêm còn không hiểu sao bị cặp chân ngắn kia đá mấy lần.
Cho nên ngày hôm sau, cả người đều u ám.
Phó Thời Dịch nhìn vẻ mặt giống như ai nợ anh tiền của anh:
"Anh, mới sáng sớm ai đã chọc giận anh thế."
"Còn có thể là ai chọc anh ấy, tối hôm qua Điềm Điềm lại ngủ trong phòng bọn họ." Phó Thời Khâm vui sướng khi người gặp họa.
Điềm Điềm ăn vạ ở phòng ngủ chính, khẳng định anh không thể cùng chị dâu anh anh em em, sao tâm trạng có thể tốt được chứ?
Hơn nữa, tình hình này đã liên tiếp vài ngày rồi.
Phó Thời Dịch nín cười, trao đổi ánh mắt với Phó Thời Khâm, âm thầm vui mừng.
Hơn nữa còn không tiếng động đưa đồ ăn cho Điềm Điềm làm phần thưởng.
Bọn họ bị anh trai "bắt nạt" nhiều năm, hiện tại rốt cuộc cũng có người thay bọn họ báo thù.