Cố Vi Vi liếc anh một cái, nhanh chóng đi qua bế cô bé.
"Không khóc, không khóc, mẹ ở đây mà."
Phó Hàn Tranh đứng bên giường, nhìn con gái mình nằm trong lòng vợ, tâm trạng có chút buồn bực.
Đều nói con gái là áo bông tri kỷ của cha, chắc con gái nhà anh là cái áo bông đen tối rồi.
Một ngày chiếm lấy vợ anh nhiều thời gian như vậy, hiện tại ngay cả thời gian bọn họ ngủ cũng muốn chiếm lấy.
Điềm Điềm rầm rì trong ngực Cố Vi Vi một lúc mới ngủ lại một lần nữa.
"Đêm nay con bé thật sự ngủ ở đây sao?"
"Bằng không thế nào, nếu anh không quen thì ngủ phòng khách đi." Cố Vi Vi cẩn thận đặt Điềm Điềm xuống bên cạnh mình, nhẹ nhàng đắp chăn dỗ cô bé.
Phó Hàn Tranh không nói tiếng nào đi tắm rửa, khi trở lại phòng, Cố Vi Vi và Điềm Điềm đã ngủ.
Anh tắt đèn, để lại đèn ngủ, mới lên phía bên kia giường nằm xuống.
Trước đây có thể ôm vợ ngủ, hôm nay ở giữa lại có một cái bánh bao nhỏ thơm mùi sữa nằm khiến lòng anh có chút vắng vẻ.