Phó Hàn Tranh mất mát thở dài, nhỏ giọng nói.
"Trong nhà nhiều người như vậy có giống chúng ta hẹn hò riêng sao?"
"Không giống sao?" Cố Vi Vi nhướng mày, nói giống như anh không ngủ với cô trên một cái giường vậy.
Phó Hàn Tranh: "..."
Cố Vi Vi nhìn biểu cảm mất mát của anh, cười nói.
"Chờ bà nội xuất viện trở về thì hẹn hò, nhất định sẽ hẹn hò."
Lúc này Phó Hàn Tranh mới vừa lòng cong khóe môi: "Xuống đi, bữa tối cũng làm xong rồi."
"Đợi đã." Cố Vi Vi gọi anh lại, thần bí cười nói:
"Có món quà muốn tặng cho anh."
Phó Hàn Tranh rất hứng thú ngồi xuống, tràn đầy mong chờ mỉm cười.
"Cái gì vậy?"
Cố Vi Vi lấy một quyển sổ phác họa trong ngăn bàn ra, cười đưa qua.
Phó Hàn Tranh nhận lấy, bìa quyển sổ dùng kiểu chữ đáng yêu nghịch ngợm viết: Tôi và chồng của tôi.
Anh mở ra trang thứ nhất, là hình ảnh cô gái kiễng chân hôn lên sườn mặt người đàn ông ở dưới dàn hoa tử đằng.