Sáng sớm Cố Vi Vi tỉnh dậy, mới phát hiện không biết khi nào Phó Hàn Tranh đã trở về nằm bên cạnh mình.
Vì thế, duỗi tay đẩy đẩy anh:
"Tối hôm qua anh đi làm gì đấy."
Phó Hàn Tranh híp mắt, mơ mơ màng màng hôn lên mặt cô:
"Xử lý công việc."
"Xử lý công việc mà anh chỉ khoác một chiếc áo khoác ngoài áo ngủ liền đi ra ngoài?" Cố Vi Vi không tin.
Phó Hàn Tranh cân nhắc vài giây:
"Có mấy phần văn kiện quan trọng cần xem qua và ký tên, Từ Khiêm mang tới đây, anh ở trên xe cậu ta dặn dò chút việc rồi trở lại."
Chuyện Cố Tư Đình vẫn nên không nói cho cô biết thì hơn.
Cố Vi Vi nghĩ nghĩ, có vẻ như không có sơ hở gì, cũng sẽ không tiếp tục hoài nghi gì cả:
"Buông tay, chắc Hữu Hữu và Điềm Điềm cũng dậy rồi."
Phó Hàn Tranh không chỉ không buông tay, ngược lại ôm cô càng chặt:
"Gọi chồng anh liền buông tay."
Cố Vi Vi nghiêng đầu nhìn anh, dùng giọng nói cực kỳ lười biếng mềm mại gọi một tiếng:
"Chồng."