Sau khi trầm mặc thật lâu, Phó Thời Khâm không đầu không đuôi hỏi một câu.
"Phó Thời Dịch, cậu nói xem, một cô gái lại không coi bạn trai mình là bạn trai, rốt cuộc cô ấy đang suy nghĩ gì thế?"
Phó Thời Dịch sửng sốt mấy giây:
"Đương nhiên là vì không quá thích người đó, chẳng lẽ còn có nguyên nhân khác à?"
Phó Thời Khâm khẽ thở dài, gần như không thể nghe thấy, thì ra muốn có được trái tim của một cô gái, quả thật không phải chuyện dễ dàng.
"Phó Thời Khâm, ý anh là Lăng Hiểu không quá thích anh à?" Lúc này Phó Thời Dịch cơ trí nhìn thấu tâm trạng của đối phương, hừ một tiếng:
"Em biết ngay mà, nhìn hai người yêu đương không thật chút nào."
"Chính bản thân cậu bị Đinh Đông Đông từ chối bao nhiêu lần, chẳng lẽ cậu không nhớ à?" Phó Thời Khâm phản bác.
Lúc này chế giễu anh ta, lại quên đi lúc trước chính mình có bao nhiêu thê thảm.
Phó Thời Dịch ho khan hai tiếng.