Phó Thời Khâm và Hà Trì có biểu tình không khác nhau là mấy, vốn dĩ bọn họ tính toán buổi chiều đi bệnh viện giả vờ kiểm tra lại một chút.
Như vậy Hà Trì có thể nói vết thương của anh không quá nghiêm trọng, không cần phải bó thạch cao, chỉ cần ngày thường cẩn thận một chút không xách vật nặng là được.
Vừa rồi anh thân thủ nhanh nhẹn anh hùng cứu mỹ nhân, lưỡi bọn họ có dẻo đến mấy cũng không nói được.
Vẻ mặt Phó Hàn Tranh bất đắc dĩ nói:
"Không sao, Điềm Điềm thế nào?"
"Khi chơi không cẩn thận đập vào đồ chơi." Cố Vi Vi nói xong, hôn lên một khối đỏ đỏ trên trán Điềm Điềm.
Phó Hàn Tranh đến gần nhìn.
"Không bị thương là được rồi."
Cố Vi Vi dỗ con gái, lo lắng nói.
"Lập tức đến bệnh viện đi."
"Công ty còn hai cuộc họp quan trọng nữa." Phó Hàn Tranh nói.
Nhưng mà lúc này anh càng sầu, phải làm thế nào để giải thích cánh tay bị thương của mình.