Bà Phó sửng sốt hai giây, cười nói.
"Lần trước bởi vì chút biến cố, hôn lễ của hai đứa còn chưa xong, cho nên chúng ta hy vọng hai đứa có thể có một hôn lễ tử tế."
Xem ra, Hàn Tranh còn chưa nói cho cô tình trạng hôn nhân chân chính của bọn họ.
Anh có suy nghĩ của anh, bà cũng sẽ không chọc thủng.
Cố Vi Vi thật sự không hoài nghi cái gì, nghĩ nghĩ nói.
"Cái này cũng không cần gấp."
Bà Phó dở khóc dở cười, cô không gấp, bọn họ sốt ruột nha.
"Vậy cháu có thời gian thì thương lượng với Hàn Tranh một chút."
"Ách... Vâng."
Cố Vi Vi gật đầu, tiếp tục cùng hai đứa bé ăn hoa quả.
Bà Phó thấy cô chơi với hai đứa bé đến vui vẻ, trở về phòng khách nói với Phó Thắng Anh và bà cụ Phó.
"Vi Vi không nhớ rõ, vậy hôn sự của hai đứa khi nào mới có thể làm đây."
Nếu không phải cô thiếu hụt trí nhớ, không nhớ rõ chuyện mấy năm nay, căn bản không cần nhọc lòng, chính cô cũng đã chuẩn bị phục hôn với Hàn Tranh.